NGUYEN HAI

  • Loner Nguyen
  • Photography
  • Quang Binh

Pa Thiên - Voi Mẹp

Nơi đá núi vọng lời sử thi

Có những vùng đất gọi mời ta bằng vẻ đẹp hùng vĩ, có những nơi níu chân ta bằng chiều sâu của lịch sử. Nhưng hiếm có nơi nào hội tụ được cả hai yếu tố đó như Pa Thiên – Voi Mẹp, “nóc nhà” của tỉnh Quảng Trị. 

        Với tôi, đây không chỉ là một chuyến trekking chinh phục độ cao, mà là một cuộc hành hương về với miền ký ức, một hành trình để thấy thiên nhiên và lịch sử đã hòa quyện vào nhau trên mảnh đất anh hùng này.

Có những vùng đất gọi mời ta bằng vẻ đẹp hùng vĩ, có những nơi níu chân ta bằng chiều sâu của lịch sử. Nhưng hiếm có nơi nào hội tụ được cả hai yếu tố đó như Pa Thiên – Voi Mẹp, “nóc nhà” của tỉnh Quảng Trị. Với tôi, đây không chỉ là một chuyến trekking chinh phục độ cao, mà là một cuộc hành hương về với miền ký ức, một hành trình để thấy thiên nhiên và lịch sử đã hòa quyện vào nhau trên mảnh đất anh hùng này như thế nào

Ngày 1: Tiếng gọi nơi cửa rừng và giấc ngủ giữa ngàn sao

Hành trình của chúng tôi bắt đầu từ một điểm chạm của lịch sử – sân bay Tà Cơn. Dừng chân một đêm ở thị trấn Khe Sanh sương giăng, trong lòng trong lòng mỗi người như được tiếp thêm khí thiêng của mảnh đất đã đi vào huyền thoại, nơi mỗi tấc đất dường như vẫn còn âm vang của một thời đạn bom.

Sáng sớm hôm sau, chiếc xe đưa chúng tôi đi sâu hơn 60km vào xã Hướng Phùng. Điểm xuất phát trên hành trình ngược đỉnh Pa Thiên, Voi Mẹp là thôn Nguồn Rào – Pin, nơi đội ngũ porter người Bru-Vân Kiều, những người con của núi rừng, đã chờ sẵn. Sau màn chia đồ đạc và những lời dặn dò, chúng tôi bắt đầu những bước chân đầu tiên. 3km đường đồi qua nương rẫy của bà con chỉ là khúc dạo đầu nhẹ nhàng như màn khởi động. Cửa rừng hiện ra, và đó là lúc cuộc “leo núi” thực sự bắt đầu.

Sáng sớm hôm sau, chiếc xe đưa chúng tôi đi sâu hơn 60km vào xã Hướng Phùng. Điểm xuất phát trên hành trình ngược đỉnh Pa Thiên, Voi Mẹp là thôn Nguồn Rào – Pin, nơi đội ngũ porter người Bru-Vân Kiều, những người con của núi rừng, đã chờ sẵn. Sau màn chia đồ đạc và những lời dặn dò, chúng tôi bắt đầu những bước chân đầu tiên. 3km đường đồi qua nương rẫy của bà con chỉ là khúc dạo đầu nhẹ nhàng như màn khởi động. Cửa rừng hiện ra, và đó là lúc cuộc “leo núi” thực sự bắt đầu.

Những con dốc gần như dựng đứng, trơn trượt thử thách ý chí đến tận cùng. Để vượt qua, không có cách nào khác ngoài việc bám vào rễ cây, mỏm đá mà đu người lên, vận dụng cả tứ chi để “bò” qua những đoạn mà anh em gọi vui là “dốc 4 chân”.

Với người thành phố, nỗi sợ không chỉ đến từ sự kiệt sức, mà còn từ những con vắt rừng len lỏi khắp nơi. Nhưng rồi, khi đã vượt qua, phần thưởng bắt đầu hiện ra. Khoảng 16h chiều, chúng tôi đến điểm cắm trại đầu tiên bên cạnh dòng suối Pa Thiên trong vắt. Tiếng nước róc rách, những tảng đá phủ rêu xanh ngắt như những viên ngọc của rừng già. Đội porter thoăn thoắt dựng lán, nhóm bếp lửa, và một bữa tối ấm cúng giữa đại ngàn dần thành hình. Bữa tối giữa đại ngàn, với những món ăn dân dã và những câu chuyện rôm rả bên bếp lửa, đã gắn kết chúng tôi lại gần nhau. Sau một ngày dài thấm mệt, tôi nhanh chóng thiếp đi trong chiếc võng.

       Để rồi giữa đêm tĩnh mịch, choàng tỉnh giấc. Lặng im trong chiếc võng, tôi ngước nhìn lên. Xuyên qua mái lán nilon trong suốt, một cảnh tượng không tưởng hiện ra: cả một bầu trời với ngàn vạn vì sao đang lấp lánh như những viên kim cương. Giữa tiếng côn trùng rả rích của núi rừng, được nằm đó, một mình đối diện với sự vĩ đại của vũ trụ, là một trải nghiệm không thể nào quên. Thật tiếc khi dưới tán cây rừng, tôi không thể tìm được một khoảng trống đủ lớn để ghi lại dải ngân hà, nhưng khoảnh khắc đó đã là một món quà vô giá của tạo hóa.

Ngày 2: Chinh phục hai đỉnh và cuộc đối thoại với thời gian

Chúng tôi thức giấc cùng tiếng chim rừng. Sau bữa sáng vội vã, hành trình quan trọng nhất bắt đầu: chinh phục Pa Thiên và Voi Mẹp. Trên đường đi, lịch sử như sống lại khi chúng tôi bắt gặp những di vật của một chiếc máy bay Mỹ từ thời chiến tranh vẫn nằm lại đó, hoen gỉ cùng năm tháng.

Chạm tay vào những chứng nhân lạnh ngắt của quá khứ, tôi chợt nhận ra mình đang bước đi trên một vùng đất thiêng, nơi từng là một phần của chiến trường Khe Sanh huyền thoại.

Từ đỉnh Pa Thiên ở độ cao khoảng 1626m, đỉnh Voi Mẹp (khoảng 1707m) hiện ra ngay trước mắt, hùng vĩ trong biển mây. Tưởng gần mà xa, hành trình nối liền hai đỉnh núi lại là một thử thách khủng khiếp. Chúng tôi phải tụt xuống một thung lũng sâu, mất 300m độ cao, rồi từ đó bắt đầu một cuộc leo ngược gần như thẳng đứng lên “nóc nhà Quảng Trị”.

Từ đỉnh Pa Thiên ở độ cao khoảng 1626m, đỉnh Voi Mẹp (khoảng 1707m) hiện ra ngay trước mắt, hùng vĩ trong biển mây. Tưởng gần mà xa, hành trình nối liền hai đỉnh núi lại là một thử thách khủng khiếp. Chúng tôi phải tụt xuống một thung lũng sâu, mất 300m độ cao, rồi từ đó bắt đầu một cuộc leo ngược gần như thẳng đứng lên “nóc nhà Quảng Trị”.

Nửa cuối chặng đường là một biển trúc lùn, cao quá đầu người, cả đoàn phải dùng hai tay “rẽ sóng” mà đi. Ngay cả những porter kỳ cựu nhất, dù đã đến đây đôi lần, cũng chưa một lần chạm tới đỉnh vì sương mù bất chợt che khuất lối đi. Nhưng lần này, tất cả đều chung một quyết tâm phải chinh phục bằng được.

Và rồi, chúng tôi đã ở đó. Trên đỉnh Voi Mẹp, lá cờ đỏ sao vàng cũ đã bạc màu theo năm tháng được thay bằng một lá cờ mới. Bài Quốc ca vang lên giữa mây trời. Đó là khoảnh khắc của niềm tự hào, của sự vỡ òa sau khi đã vượt qua mọi giới hạn, không chỉ của bản thân mà cả của thiên nhiên.

Nhưng niềm vui không kéo dài lâu. Chúng tôi phải tranh thủ quay về đỉnh Pa Thiên trước khi thời tiết thay đổi. Chỉ một chút chậm trễ, khi sương mù ập xuống, việc tìm lại lối về giữa biển trúc mịt mùng này gần như là không thể nếu không có anh Bảy cán bộ Ban quản lý rừng mang theo thiết bị chuyên dụng.

Đúng như dự cảm, buổi chiều trên đỉnh Pa Thiên là một vũ điệu của thời tiết. Nắng chói chang, rồi mây ập đến, mưa như trút nước, và chỉ 10 phút sau lại tạnh, nắng lại lên, mây lại bồng bềnh. Tôi đã kịp ghi lại một hoàng hôn rực rỡ, nhưng đêm đó, ý định chụp dải ngân hà của tôi lại một lần nữa lỡ hẹn vì mây mù kéo đến. Đêm thứ hai, ngủ gần đỉnh núi, cái lạnh se sắt và tiếng gió rào rạt thổi qua lán trại như một bản giao hưởng của đại ngàn.

Ngày 3: Lời chào từ biển mây và hành trình trở về

Bình minh ngày thứ ba là phần thưởng đẹp nhất cho tất cả. Mở mắt ra, chúng tôi thấy mình đang đứng trên một biển mây trắng xóa, bồng bềnh trong nắng sớm. Phóng tầm mắt ra xa là hồ Rào Quán xanh ngắt, là những cánh đồng điện gió Hướng Hóa ẩn hiện trong mây. Đó là một bức tranh giao thoa hoàn hảo giữa thiên nhiên hoang sơ và dấu ấn phát triển của con người.

Hành trình xuống núi cũng là một trải nghiệm. Khi đi xuống, nhìn lại con đường mình đã leo lên, ai cũng phải kinh ngạc. Những con dốc hun hút khiến đầu gối mỏi nhừ, nhưng trong lòng lại là một sự thỏa mãn khó tả.

Chúng tôi ra khỏi rừng vào lúc xế chiều, khi những vạt nắng vàng ươm chiếu qua kẽ lá. Chuyến đi khép lại, nhưng những cung bậc cảm xúc thì còn mãi. Pa Thiên – Voi Mẹp không chỉ là một ngọn núi, đó là một hành trình để thử thách giới hạn, để kết nối với thiên nhiên, để chạm vào lịch sử và để nhận ra, hành trình gian nan nhất lại chính là hành trình mang về những cảm xúc trọn vẹn nhất.

Quảng Trị, tháng 10 năm 2025

Nguyễn Hải

Facebook
Twitter
This website uses cookies to improve your experience. Cookie Policy